Chiều nay, sắp hết giờ làm việc, chị đồng
nghiệp bảo: “Mai là ngày valentine rồi, em có dự định gì chưa. Chẳng hạn như dẫn
bạn gái đi đâu, tặng hoa gì, ăn gì…”. Anh chỉ mỉm cười, rồi bâng quơ trả lời:
“Chưa bao giờ em tặng bạn gái mình cánh hoa hồng thật vào ngày lễ tình yêu,
8-3, 20-10, sinh nhật cô ấy chị à. Em chỉ thích tặng hoa hồng mình tự tay làm bằng
lá dừa thôi”. Phút ngạc nhiên rồi chị quay sang nhìn anh và nói: “Có bạn trai
như em, chị bỏ quách từ lâu rồi, vừa sến lại vừa sẩm, con nào nó chịu em đến
ngày hôm nay là quá giỏi”. Anh cũng chẳng lấy làm lạ khi nghe chị nói, bởi từ
lâu anh là người như thế rồi phải không em?
Như thường lệ, tan cơ quan anh lại một mình
lang thang ngoài biển và cũng như mọi ngày anh chờ đợi phút giây được gặp em.
Nhìn kim đồng hồ quay, qua đi từng giây, từng phút rồi đến từng giờ mà chẳng thấy
dáng em đâu. Và, anh bỗng thấy nhớ em vô cùng. Sao chiều nay em không đến?
Không như những chiều hai đứa đợi nhau ngoài công viên, rồi cùng nhau dạo khắp đường
bờ biển hình lưỡi liềm của thành phố xinh đẹp, khi trời bắt đầu nhá nhem vào
đêm. Anh một mình một bóng và dường như đang lạc giữa thinh không của sự cô
đơn, pha chút hờn dỗi. Cầm điện thoại trên tay, lục tìm danh bạ tên em, nhưng
chỉ nhìn thoáng qua rồi vội tắt. Chốc, chốc lại mở ra xem tấm hình còn in nụ cười
của ngày đầu anh nói lời yêu em.
Trời vào đêm thật rồi! Bên bờ biển chỉ còn lại
anh với anh, và còn nữa dấu chân “chàng kỵ mã của đời em”, em vẫn thường gọi
anh như thế. Thế mà giờ này em không đến để chàng kỵ mã ngẩn ngơ nhìn về nơi ấy,
nơi mỗi chiều em cùng chàng chơi trò đuổi bắt, rồi ai đó nhõng nhẽo đòi chàng cưỡi
về. Không em, lối về trong anh nặng trĩu, dù rằng giờ này không có nàng công
chú nhỏ trên lưng chàng kỵ mã quê mùa.
Có
phải không em trong anh mới dâng trào cảm xúc? Cũng có thể là thế, bởi không có
em bên cạnh, những dòng thơ trong anh lại muốn dâng trào và mang cảm xúc của
thứ hương vị tình yêu anh dành trọn cho em. Đêm rơi… điệu nhạc vô thường/ Mình anh! Anh ngóng yêu
thương một mình/ Buồn vui mặc sức lặng thinh/ Bóng ai ẩn hiện bên mình - mùa
yêu./ Lật tung miền nhớ liêu xiêu/ Đêm nay có kẻ như diều đứt dây…/ Trái lòng
rơi rụng đâu đây/ Ngù ngờ hứng giọt sương mây. Ngù ngờ! Giờ này anh mới nhận ra lời chị đồng nghiệp lúc chiều có vẻ đúng, anh là
người vừa sến lại vừa sẩm. Nhưng em à, cái sến cái sẩm của anh chắc hẳn em đã
biết và em đã chấp nhận điều đó, phải không?
Mặn mòi con sóng biển. Anh không nếm được nhưng có lẽ anh
cảm nhận được hương vị ấy. Và với anh, sự mặn mòi của biển cả đã làm cho chúng
ta xích lại gần nhau hơn trong những ngày tháng qua, với những chiều tay trong
tay mình dìu nhau đi dưới hoàng hôn đầy ấm áp, mà anh vẫn thường đùa vui đó là
sự lãng nhách trong tình yêu. Cái lãng nhách ấy ngọt ngào làm sao, và giá như
giờ này em bên cạnh anh, anh sẽ thốt lên rằng: Lãng nhách ơi! Hãy để hai trái
tim hòa làm một và hãy bấu víu vào nhau, để chẳng phút giây nào rời xa.
Nàng công chúa nhỏ của anh giờ này ở đâu và đang làm gì,
có nhớ đến chàng kỵ mã này không? Trong phút giây, anh lại gọi thầm như thế. Và
bất chợt, anh nhớ ra rằng ngày mai là lễ valentine. Vội vàng, anh chạy thật nhanh đến
căn phòng nhỏ của em. Nhìn thấy em trong mái tóc dài đen óng, anh vội ôm chặt
lấy em và nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ buông tay. Ừ, đúng vậy, anh chẳng buông
tay ngay cả khi em dịu dàng lên tiếng. Nhưng rồi, từ trong tiềm thức anh buông
tay em ra, nở một nụ cười vừa yêu vừa hờn trách. Yêu vì em vẫn là em, vẫn nở
như nụ hoa hồng không gai trong tim anh từng giây từng phút, trách vì chiều nay
em không đến để nỗi buồn anh cứ ngóng đợi.
Và
rồi, có một sự thăng hoa của tình yêu trong anh. Anh liền lấy ngay trong ngăn
cặp ra chùm hoa hồng nhỏ làm bằng lá dừa còn đang dang dở để tặng em và đặt
trên môi em nụ hôn đầy ngọt ngào như hương vị ngọt ngào của sô cô la trong ngày
lễ tình yêu… Dường như, năm nay ngày lễ tình yêu đến sớm hơn mọi năm, em yêu
nhé!
Vi Ánh Ngọc
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét