Ráng
chiều gánh nắng rong chơi
đồng
xanh trải bóng ngời ngời góc quê
à ơi câu hát xưa về
ca dao ngày ấy đê mê tiếng chiều.
Tuổi thơ neo những cánh diều
thả trôi thuyền dứa xiêu xiêu xuôi dòng
mải mê đuổi bắt cua đồng
bỏ đàn trâu gặm cỏ ròng đi hoang…
Vọng xưa cổ tích vun tròn
tìm trong quên nhớ con con dại khờ
ta về tìm lại câu thơ
hôm nao mắc nợ… bây giờ lại thêm.
Nợ (2)
Nợ tuổi thơ cánh diều
chiều tung tăng ngọn cỏ
nợ đường quê nho nhỏ
đếm bước ta đến trường.
Con nợ trái tim thương
gió muôn phương tình bà
trận đánh đòn của cha
ngày xưa cho con nợ.
Và biết đến bao giờ
trả lời ru tình mẹ
anh nợ đàn em trẻ
buổi trưa hè rong chơi.
Nợ lũ bạn một thời
cùng chăn trâu bắt bướm
dòng sông xưa thấm đượm
ta nợ ngày tươi xanh.
Cơn mưa chiều mong manh
nợ đêm thanh âm thiều
nợ em một lời yêu
chiều tan trường chậm bước.
Nợ tuổi thơ cánh diều
chiều tung tăng ngọn cỏ
nợ đường quê nho nhỏ
đếm bước ta đến trường.
Con nợ trái tim thương
gió muôn phương tình bà
trận đánh đòn của cha
ngày xưa cho con nợ.
Và biết đến bao giờ
trả lời ru tình mẹ
anh nợ đàn em trẻ
buổi trưa hè rong chơi.
Nợ lũ bạn một thời
cùng chăn trâu bắt bướm
dòng sông xưa thấm đượm
ta nợ ngày tươi xanh.
Cơn mưa chiều mong manh
nợ đêm thanh âm thiều
nợ em một lời yêu
chiều tan trường chậm bước.
Ta nợ đời phía trước
một cội nguồn nghĩa nhân.
Nợ (3)
Ta suốt đời mang nợ
đến bao giờ trả xong…
Nợ một trái tim hồng
đêm ngày thổn thức đập
đường tương lai xa tấp
ta nợ những ước mơ.
Nợ mùa đi chơ vơ
đôi tay chưa kịp giữ
trong ngăn cặp lá thư
nợ bạn hiền viết vội.
Nợ cơn mưa tả tơi
bên hiên nhà đứng trú
nợ một áng mây mù
bảng lảng chiều phố biển.
Nợ em mối tình riêng
chưa một lần dám ngỏ
chiều nay ai đứng đó
ta nợ khoảng riêng ta.
Vi Ánh Ngọc