BIỂN HÁT
Chiều nghiêng sóng hát rì rào
Có cô bé nọ nhìn vào biển xanh
Mắt tròn như ngọc long lanh
Xô bờ con sóng khẽ thành lời ca
Cát mềm nâng gót hồng hoa
Có miền cổ tích đi qua dấu hài
Nắng vàng đậu xuống bờ vai
Gió hòa sóng khẽ hát bài du dương
- Này cô bé, chớ buồn vương
Bên em là cả trời thương biển chiều...
ANH ĐI TÌM BIỂN CHIỀU NAY
anh đi tìm sóng bên trời
chiều hoang vu biển
nắng phơi xác vàng
anh đi tìm gió lang thang
qua miền vô định
bên đàng một ai
anh đi tìm cát dông dài
chiều nghiêng sóng vỗ
hát bài yêu đương
mải mê trong cuộc vô thường
một chiều dừng lại
cuối đường mình anh
con còng gió
trước biển xanh
vừa giương mắt biếc
đã thành hư không
em gần lắm
ở bên lòng
mà anh một kiếp
đi rong kiếm tìm
Phạm Tuấn Vũ