Tuổi thơ bập bẹ năm mười
ê a tiếng khóc bên lời bà ru
nương quê khói bếp sương mù
đong đưa tiếng võng nắng thu hoen màu.
Ngày xưa cổ tích từng câu
trong veo bà kể… còn đâu bây giờ
chiều nay gió lặng như tờ
con về tìm lại bến bờ thời gian.
Ai đem cổ tích giăng tràn
nấm mồ thấm đất… nghe hàng dương reo.
Bốn mùa đôi bàn tay cha
Mùa đông lạnh
bàn tay cha ấm áp
sưởi ấm con
ngày bão táp mưa sa.
Khi xuân đến
nén lòng cha thêm già
niềm vui con
đổi bàn tay sương gió.
Nắng ngày hạ
bàn tay nào gian khó
đêm nhọc nhằn
ru giấc ngủ con thơ.
Chiều thu đến
lúa chiêm phất lên cờ
đôi tay gầy
rát bỏng thấm đời con.
Gánh thời gian
Cánh cò
rảo nắng chiều quê
chở mùa đi vội
ai về sớm khuya.
Gánh gồng nắng
hứng gió lùa
bụi bùn lem lấm
tiếng khua. Đêm tàn.
Canh hai gà gáy
sương hoang
mới tin rằng mẹ giấc ngon…
ngày dài.
Ngoài hiên
xào xạc lá phai
mái tranh im ắng
bóng nhoài - mẹ tôi…
Đêm ơi! Chớ vội vàng trôi…
Thầy tôi - giọt đắng cho đời…
Đưa tay hứng giọt mưa đông
hiu hiu con gió vỡ lòng. Ngày xưa…
tôi về đường vắng ban trưa
tóc tiên hồng thắm cũng vừa ngát hương.
Tháng mười một nỗi vấn vương
thầy tôi - giọt đắng dặm trường. Khắc ghi
tháng năm bao lớp trò đi
mái đầu bạc trắng - những gì. Thầy tôi.
Khổ qua… đắng thật thầy ơi!
nhưng sau vị ấy ai người hiểu ra…
thời gian rồi sẽ trôi qua
cuối đông ấm lại bên tà ánh dương.
Dưới bóng hoàng hôn
Soi mình dưới bóng hoàng hôn
vắt ngang mùa nhớ bồn chồn… ngày xưa
quê nghèo tiếng võng đong đưa
kẽo cà kẽo kẹt cho vừa lời ru.
Nghiêng vàng chiếc lá cuối thu
sẻ nâu lượn nhánh mù u chạnh lòng
loay hoay lúa trổ đòng đòng
mênh mông con nước bên dòng sông quê.
Gánh thời gian lối mẹ về
đôi vai oằn nặng bộn bề gian truân…
soi mình đứng lặng bâng khuâng
quê hương - hai tiếng vỡ lòng. Gọi tên!
Vi Ánh Ngọc