Lê Văn Lợi
1. Quy Nhơn cuối thu , tiết trời dịu nhẹ. Con đường quen thuộc ta qua bỗng ngan ngát một mùi hương. Dừng chân, nhìn quanh quất : ngọc lan.
Cây ngọc lan ra lứa hoa đầu. Hoa e ấp làm duyên náu mình trong kẽ lá, không khoe khoang nhan sắc, không khêu gợi khách qua đường như nhiều loài hoa khác. Chỉ có mùi hương thì không giấu vào đâu được. Hương nhẹ nhưng lan xa. Hương dịu dàng nhưng quyến rũ. Hương khuếch tán vào không khí níu chân khách qua đường. Với tay ngắt hai đóa ngọc lan, một cho em, một cho mình. Hôm sau em bảo hương ngọc lan thơm ngát phòng em. Rồi cứ thế, mỗi ngày một đóa đều đặn cho em. Hương ngọc lan đưa em vào giấc ngủ, vương vào mái tóc em.
2. Hà Nội sáng nay bớt lạnh. Tinh mơ, đi tản bộ. Mùi hương quen thuộc làm ta bỗng giật mình. Cây ngọc lan đầy hoa đang lặng lẽ tỏa hương trước mặt.Vẫn một màu trắng trinh nguyên; vẫn khiêm nhường, khép nép. Theo thói quen, với tay ngắt hai đóa cho vào túi áo. Bỗng tần ngần…Nhớ chuyện xưa. Mùa xuân năm Kỷ dậu (1789), giữa đất Thăng Long này một người con Bình Định đã cho người cấp tốc mang cành đào Nhật Tân đỏ thắm vào tận Phú Xuân tặng vợ. Đó là Hoàng đế Quang Trung. Còn ta…
Thôi đành đem ngọc lan ướp khô, cất kỹ. Nhỡ khi về lại Quy Nhơn ngọc lan đã hết mùa hoa…
Viết từ Hà Nội
L.V.L