Thủy Linh Lung
Nước mắt rơi nhòe khoảng trời nơi khung cửa sổ, nó lặng lẽ bó gối thẫn thờ nhìn chòng chọc vào khoảng không đang bị đốt cháy bởi giậu Dâm Bụt đỏ nhức. Dù đã viên mãn, nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên đôi gò má nó cho đến khi thiếp vào giấc ngủ. Trong giấc mơ bé con là khoảng trời hạnh phúc bừng sắc hoa, và niềm vui trên từng nét mặt, nụ cười thân thương.
Nước mắt rơi nhòe khoảng trời nơi khung cửa sổ, nó lặng lẽ bó gối thẫn thờ nhìn chòng chọc vào khoảng không đang bị đốt cháy bởi giậu Dâm Bụt đỏ nhức. Dù đã viên mãn, nhưng nước mắt vẫn lăn dài trên đôi gò má nó cho đến khi thiếp vào giấc ngủ. Trong giấc mơ bé con là khoảng trời hạnh phúc bừng sắc hoa, và niềm vui trên từng nét mặt, nụ cười thân thương.
Dấu
vết cựu thời đã nhốt khát khao của ba vào ảo mộng về những chuyến bay.
Những chuyến bay qua nẻo đất mới, những chuyến bay mở ra vùng trời mới.
Mỗi lần trở về, trên khuôn mặt những người đồng nghiệp của ba là vẻ mệt
nhoài bởi thiếu ngủ. Còn ba luôn ôm chầm, công kênh nó lên vai, để nó
hít cái mùi mồ hôi khô trên chiếc áo phồng lên trong gió của ba. Ba say
sưa kể về những khoảng trời, những vùng đất ba đi qua trước ánh mắt thèm
thuồng của nó.
Trong
một lần như thế, ba rút trong túi ra một nụ hoa bé xinh cuộn chặt như
đợi chờ ai đánh thức và nhẹ nhàng đặt vào tay nó, ba nói đó là quà đặc
biệt cho con gái. Con luôn tưởng tượng đến một ngày nào đó những nụ hoa
ấy nở rộ, sẽ có một cô tiên bé xíu như trong những câu chuyện cổ tích
bước ra, ban cho con những phép màu. Và, con cứ huyên thuyên hàng giờ về
những ước ao của mình để một ngày nào đó cô tiên sẽ thực hiện cho con.
Đến
lúc con chợt nhớ, quay qua hỏi ba sẽ ước gì thì ba chỉ lặng lẽ mỉm cười
ôm con vào lòng: “Ba chỉ ước được nhìn thấy một khoảng trời…”. “Con sẽ
vẽ cho ba cả bầu trời, ba yên tâm” - con cứ cười trong veo như thế. Nhìn
đứa con gái mân mê những nét vẽ trên trang giấy trắng, ba cười - nụ
cười đã đánh mất từ lâu.
* * *
Ba
sinh ra và lớn lên trên cao nguyên, nơi thiên nhiên luôn đãi đằng kẻ
thứ khách bằng thứ đặc sản gió, nắng của riêng mình. Ba đến với bầu trời
như bản năng của một con diều hâu khát tự do, nơi cánh đồng song song
tắp tít, những non nước, gò đống khi khu. Tâm hồn ba theo hồn núi bay
lên như một linh hồn mộc thạch. Ba bay lượn trên bầu trời, tìm thấy mẹ
đang ngủ quên giữa thảm xanh của đồng lúa, ba đánh thức mẹ và nhốt ước
mơ tự do của mình vào trái tim hạnh phúc chật chội. Hạnh phúc nào cũng
sẽ có một cái giá và con là cái giá mà mẹ đã trang trải cho hạnh phúc
của mình. Mẹ ra đi mãi mãi để lại cho ba một nụ hoa vừa hé. Để ba phải
kiếm tìm giữa những vì sao hình bóng của một ngôi sao. Cũng từ đó, ba ít
cười hẳn, ngay cả với con. Con khờ dại không thể hiểu khoảng trời mà ba
khát khao.
* * *
“Con
đã đủ lớn để có thể nuôi ba rồi, ba đừng tham gia bay nữa nhé. Thật sự
sẽ nguy hiểm lắm ba à!”. Đã bao lần nó cầu xin như thế. Sau mỗi chuyến
bay trở về, ông lại nhoài mình trong những cơn mê mị, trong giằng xé của
những cơn đau. Nhưng dường như với ông, đó là cả niềm đam mê, một thứ
đam mê không thể từ bỏ dù bất cứ điều gì xảy ra.
Và
điều nó lo sợ rồi cũng đã đến. Sau chuyến bay cuối cùng của đời mình,
ông phải nhập viện điều trị vì chứng liệt nửa người. Bác sĩ nói máy móc
chỉ có thể níu giữ ba khoảng một hai tháng nữa thôi. Nó đã khóc ròng
trong những cơn mơ, nhưng trước mặt ba, nó vẫn mỉm cười trong veo như
ngày xưa ấy.
Nó
xin nghỉ làm, cho chị giúp việc về quê thăm gia đình. Tự mình chăm sóc
ba, từ giấc ngủ, đến bữa ăn, đó là tất cả những gì nó có thể làm cho
ông. Mỗi ngày, ông chỉ nhắc nó hãy kéo tấm rèm cửa sổ, và ông lặng lẽ
ngắm khung trời như còn luyến tiếc gì nơi quá khứ. Con diều hâu nếu
không được bay lượn, nó sẽ chết. Đó như một định mệnh về số phận, nó bị
chính khát khao của mình giết chết.
* * *
Ngày
xửa ngày xưa, ở vương quốc nọ, có một cô công chúa bé nhỏ xinh đẹp và
tốt bụng. Một hôm, mải mê đi theo bóng chú chim xinh đẹp trên bầu trời,
cô đi quá xa, quên mất đường về. Công chúa nhỏ sợ hãi và khóc. Chú Diều
Hâu bèn nhả một hạt mầm xuống lòng đất. Hạt mầm đâm chồi, thoáng chốc đã
thành một cây lớn, cây vươn mình bung những chiếc lá xanh ấp ủ nàng
công chúa trong những cánh hoa mềm mại. Công chúa cuộn mình ngủ thiếp
bên cạnh chú Diều Hâu. Đến khi ông mặt trời đã lên cao, nàng mới giật
mình thức dậy. Nhìn xung quanh các đóa hoa đã nở rộ đủ sắc hương, nàng
tung chiếc áo choàng đỏ của mình lên, khiến cho các nàng tiên hoa bên
cạnh phải ghen tị với vẻ đẹp ấy của nàng. Kiêu hãnh và tự tin mặt trời
càng lên cao, nàng càng lộng lẫy. Cứ như thế, nàng sống những tháng ngày
hạnh phúc bên chú chim và vương quốc hoa. Một hôm, chú chim đi vắng,
ánh tà dương hắt lên phía cuối chân trời, công chúa mới thấy mình lạc
lõng. Cô nhìn lên bầu trời cao rộng bao la, nơi ấy chẳng có hình bóng
của cha mẹ, cảnh tấp nập của vương quốc của cha cô. Và cô ra đi. Cũng từ
đó, chú Diều Hâu cô độc bay khắp phương trời tìm một bóng hình quen
thuộc…
Đó
là câu chuyện dang dở mà ba kể cho nó nghe hồi còn nhỏ. Ngồi trên khung
cửa sổ nhìn bầu trời đầy những ánh sao lấp lánh, nó cảm thấy mình bất
lực. Chỉ ngày mai nữa thôi, ngày mai nữa là nó sẽ một mình đối diện với
thế giới này. Trái tim thôi thúc điều gì, trong vô thức nó cầm cây cọ
lên hoàn thành bức tranh với những bảng màu dang dở bao ngày qua. Bức
tranh về một khung trời.
Sáng
hôm sau, đôi mắt mệt mỏi của ba ngập tràn hạnh phúc. Ông nhìn vào khung
cửa sổ, khung trời mơ ước của ông, có một ngôi nhà nhỏ với giậu hoa đỏ
rực rỡ, có một gia đình hạnh phúc trong ánh ban mai. Ông mỉm cười đầy
mãn nguyện. Khoảng trời hạnh phúc đó là khoảng trời mà con Diều Hâu luôn
kiếm tìm trên bầu trời cao rộng vô bờ kia.
* * *
Mọi
câu chuyện cổ tích đều có một cái kết có hậu, khi mọi thứ còn dang dở
thì câu chuyện ấy vẫn chưa đến lúc kết thúc. Đêm nay, những ngôi sao vẫn
sáng, vẫn lung linh, vẫn rực rỡ sắc màu, vẫn thêu dệt hàng ngàn bức
tranh. Nó bó gối ngồi trên bệ cửa sổ, nhìn bức tranh của mình, nhìn lên
bầu trời kia. Nó mỉm cười, vẫn nụ cười trong veo bé con ngày nào. Chú
Diều Hâu kia đã tìm nàng công chúa với khung trời hạnh phúc của riêng
mình, nhưng lại lỡ đánh rơi một nụ hoa đang hé…
T.L.L