Thủy Linh Lung
Đã bao lâu rồi, em cũng không biết nữa, em chỉ biết mình đã quên anh thật rồi thì phải. Từ tận trong tâm can, trong trái tim em, hình ảnh về anh đã nhạt nhoà lắm. Bố bảo em là kẻ vô tâm khi cần, quả là em như thế thật. Thế nhưng sao hôm nay ta lại gặp nhau...
Lặng lẽ gói gém tất cả, lặng lẽ đợi chờ, em đã từng hy vọng anh sẽ chỉ gửi một cái tin hỏi em thế nào? thế nhưng chỉ là ảo vọng. Em đã đợi chờ anh níu kéo, dù em là người cố tình gạt bỏ đi tất cả, thế nhưng ... Em cũng yếu lòng lắm chứ... Và chúng ta mất nhau như thế. Đừng khóc, đừng buồn anh nhé, em biết anh cũng yếu đuối nhưng khi mối quan hệ của chúng ta đã trở nên vô vị và nhạt nhẽo, khi bên anh có quá nhiều người để sẻ chia, để thay em quan tâm anh thì không có một lý do nào cho em ở lại nữa anh nhỉ. Em ra đi không phải vì em yếu đuối, không phải vì em không yêu anh nữa. Em ra đi vì em thấy giờ đây trong mắt anh em không còn quan trọng nữa. Đôi khi em có cảm giác mình bị bỏ rơi, em đã khóc thật nhiều nhưng rồi cũng chỉ mình em với căn phòng giá lạnh.
Em đã cảnh báo anh rồi đấy thôi, em nói với anh về sự chia tay của người khác vì em sợ mình cũng sẽ thế, nhưng anh còn bận nhiều anh nhỉ. Anh không có thời gian hay tại anh không thích em huyên thuyên về chuyện này chuyện kia, em chỉ cần ai đó lắng nghe em, lắng nghe thôi, đôi khi chỉ là cười oà như thể anh chú tâm nữa dù đầu óc anh đang ở tận đẩu đâu. Có lẽ tại em tham lam nhỉ, em tham lam muốn anh là của em, chỉ có em mà thôi. Nhưng em tự ý thức được những gì em làm. Em đã như thờ ơ khi thấy anh lén send một cái tin nhắn cho cô gái nào đấy, thấy anh vội vã cúp điện thoại rồi tắt nguồn, hay vội về vì công việc đột xuất gì đó. Em ghen với những lúc anh la cà ngoài quán mà tán tụng với mọi người mà quên đi cái tin nhắn của em. Em không thích khi thấy anh vội vã gửi bài cho chị ấy vì cái bút danh ấy hình như của chị... em buồn lắm anh biết không nếu khóc được thì em đã khóc thật to rồi. Nhưng khóc làm gì anh nhỉ? Anh luôn thích em không ganh tị, không ghen tuông, anh muốn em mạnh mẽ và thoáng trong cách suy nghĩ trong những mối quan hệ của anh. Anh là người quan trọng mà, anh là người bận rộn mà nhỉ. Nếu đã thế thì từ giờ anh đã không còn phải lo lắng hay lén lút che giấu gì đó nữa nhé...
Trong mắt mọi người anh hoàn hảo, thực sự hoàn hảo về nhiều mặt. Nhưng với em anh cũng bình thường thế thôi, anh cũng nhỏ nhen, cũng hay ghen tị, cũng tính toán, cũng hay soi mói đủ thứ chuyện... hay là bởi tại anh quá gần gũi với em nhỉ? Anh từng trải hơn em, nhưng vốn dĩ trái tim em không cần đến điều đó và cũng không rung động bởi điều đó... vì anh quảng đại quá, anh bao dung và rộng lượng quá.... cuộc đời đã khiến anh rành rọt trong tất cả những mối quan hệ. Thế nên em luôn có cảm giác nếu không có em, anh cũng sẽ có người khác.
Em tìm cách trốn tránh mọi thứ và nếu chết được thì em đã BUMMMM... một cái vào đầu rồi. Nhưng em thấy anh không xứng đáng với điều đó. Em sợ sự im lặng và em ghét nó nhưng chính em cũng không thể xé toạc nó ra nữa. Em đã từng hứa với anh sẽ ở lại bên anh nhưng xin lỗi anh em không thể, em không làm được...
Chưa có khi nào anh nhìn thẳng vào mắt em mà nói "anh không hài lòng về ... của em?" hay góp ý những gì em sai đâu! Em thật không hiểu vì sao nữa, những người bạn trước của em, anh cho là không tốt nhưng họ dám nói với em điều đó và cũng không để em im lặng lâu đến thế. Một cú điện thoại nửa đêm "em đang giận người ta à? đừng mè nheo đấy bé" của người đã từng ở bên em làm em khóc như một đứa trẻ vậy... tại sao không phải là anh nhỉ? Em ngốc quá giờ anh còn bận mà... em giận hờn sống chết thì cũng có quan hệ gì đâu.
Thực sự em rất sợ cô độc và bị bỏ rơi. Em cũng không chịu được cảm giác bị coi thường, bị mỉa mai... vì thế em sẽ ra đi, sẽ quên hết những đớn đau, sẽ may vá lại kí ức của mình... dù biết ký ức ấy còn phập phồng sự sống.
Đóng lại nhé trái tim, có lẽ em sẽ tìm cho mình một tình yêu mới, môt người mới, không hoàn hảo như anh, thậm chí là tầm thường nữa nhưng đủ làm cho em thấy ấm áp giữa những cô độc anh à!
Em chọn cách im lặng để anh thấy em xấu xa và nhỏ nhen, để một ngày nào đó khi lướt qua nhau chúng ta sẽ là người xa lạ...
Ngày cuối đông lạnh lẽo và tình ta cũng nguội theo những tàn tro/
Em đã cảnh báo anh rồi đấy thôi, em nói với anh về sự chia tay của người khác vì em sợ mình cũng sẽ thế, nhưng anh còn bận nhiều anh nhỉ. Anh không có thời gian hay tại anh không thích em huyên thuyên về chuyện này chuyện kia, em chỉ cần ai đó lắng nghe em, lắng nghe thôi, đôi khi chỉ là cười oà như thể anh chú tâm nữa dù đầu óc anh đang ở tận đẩu đâu. Có lẽ tại em tham lam nhỉ, em tham lam muốn anh là của em, chỉ có em mà thôi. Nhưng em tự ý thức được những gì em làm. Em đã như thờ ơ khi thấy anh lén send một cái tin nhắn cho cô gái nào đấy, thấy anh vội vã cúp điện thoại rồi tắt nguồn, hay vội về vì công việc đột xuất gì đó. Em ghen với những lúc anh la cà ngoài quán mà tán tụng với mọi người mà quên đi cái tin nhắn của em. Em không thích khi thấy anh vội vã gửi bài cho chị ấy vì cái bút danh ấy hình như của chị... em buồn lắm anh biết không nếu khóc được thì em đã khóc thật to rồi. Nhưng khóc làm gì anh nhỉ? Anh luôn thích em không ganh tị, không ghen tuông, anh muốn em mạnh mẽ và thoáng trong cách suy nghĩ trong những mối quan hệ của anh. Anh là người quan trọng mà, anh là người bận rộn mà nhỉ. Nếu đã thế thì từ giờ anh đã không còn phải lo lắng hay lén lút che giấu gì đó nữa nhé...
Trong mắt mọi người anh hoàn hảo, thực sự hoàn hảo về nhiều mặt. Nhưng với em anh cũng bình thường thế thôi, anh cũng nhỏ nhen, cũng hay ghen tị, cũng tính toán, cũng hay soi mói đủ thứ chuyện... hay là bởi tại anh quá gần gũi với em nhỉ? Anh từng trải hơn em, nhưng vốn dĩ trái tim em không cần đến điều đó và cũng không rung động bởi điều đó... vì anh quảng đại quá, anh bao dung và rộng lượng quá.... cuộc đời đã khiến anh rành rọt trong tất cả những mối quan hệ. Thế nên em luôn có cảm giác nếu không có em, anh cũng sẽ có người khác.
Em tìm cách trốn tránh mọi thứ và nếu chết được thì em đã BUMMMM... một cái vào đầu rồi. Nhưng em thấy anh không xứng đáng với điều đó. Em sợ sự im lặng và em ghét nó nhưng chính em cũng không thể xé toạc nó ra nữa. Em đã từng hứa với anh sẽ ở lại bên anh nhưng xin lỗi anh em không thể, em không làm được...
Chưa có khi nào anh nhìn thẳng vào mắt em mà nói "anh không hài lòng về ... của em?" hay góp ý những gì em sai đâu! Em thật không hiểu vì sao nữa, những người bạn trước của em, anh cho là không tốt nhưng họ dám nói với em điều đó và cũng không để em im lặng lâu đến thế. Một cú điện thoại nửa đêm "em đang giận người ta à? đừng mè nheo đấy bé" của người đã từng ở bên em làm em khóc như một đứa trẻ vậy... tại sao không phải là anh nhỉ? Em ngốc quá giờ anh còn bận mà... em giận hờn sống chết thì cũng có quan hệ gì đâu.
Thực sự em rất sợ cô độc và bị bỏ rơi. Em cũng không chịu được cảm giác bị coi thường, bị mỉa mai... vì thế em sẽ ra đi, sẽ quên hết những đớn đau, sẽ may vá lại kí ức của mình... dù biết ký ức ấy còn phập phồng sự sống.
Đóng lại nhé trái tim, có lẽ em sẽ tìm cho mình một tình yêu mới, môt người mới, không hoàn hảo như anh, thậm chí là tầm thường nữa nhưng đủ làm cho em thấy ấm áp giữa những cô độc anh à!
Em chọn cách im lặng để anh thấy em xấu xa và nhỏ nhen, để một ngày nào đó khi lướt qua nhau chúng ta sẽ là người xa lạ...
Ngày cuối đông lạnh lẽo và tình ta cũng nguội theo những tàn tro/
T.L.L