Chủ Nhật, 9 tháng 6, 2013

Trái tim yêu thương

                                    Thủy Linh Lung
-         Con yêu ba con để ở đâu?
-         Ở đây nè ba! Cô bé hồn nhiên đặt tay lên ngực.
-         Tại sao con để đó!
-         Vì mẹ bảo ba và mẹ cất tình yêu ở đó mà, con cũng thế! Nụ cười lém lỉnh hồn nhiên trong nắng tinh khôi và trong trẻo. Ba ôm bé vào lòng hôn lên gò trán cao bướng bỉnh thì thầm gì rồi nhìn xa xăm vào những hạt nắng lấp lánh lần tìm về miền viễn miên của thuở xa xưa ấy …
-          Chị!... Chị đồng ý lấy em nhé.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt hoài buồn của chị, bàn tay chị ấm nóng trong tay tôi, trái tim tôi bỗng ngừng những nhịp đập rộn rã, chỉ còn lại những khoảng trống lặng của sự hồi hộp đợi chờ.
Tôi vốn luôn là người thừa tự tin và kiêu hãnh bởi tôi chưa bao giờ được nếm vị chát của thất bại. Tôi và chị là hai thế giới hoàn toàn khác nhau, chúng tôi như hai loài cây hưởng hai sự chăm bẵm khác nhau. Chị như một cây cỏ dại yếu đuối nhưng ẩn chứa một sức sống kì lạ. Chúng tôi lớn lên cùng nhau, chơi đùa cùng nhau, hồn nhiên đúng như nghĩa của từ tuổi thơ. Tôi vẫn còn nhớ như in cái ngày ấy, cái ngày chị để tôi bơ vơ đứng giữa đường mà ngóng theo chiếc xe ngổn ngang những đồ thấp thoáng chiếc bóng gầy cô độc của chị. Để rồi sau bao tháng năm tôi vẫn tự giận mình đã để chị ra đi. Cái duyên cái nợ như tiền định xui khiến chị trở về bên tôi. Tôi kể cho chị nghe về những mâu thuẫn giữa tôi và ba,  về ba tôi đã phụ bạc mẹ tôi như thế nào, để rồi khi bà xa lìa thế giới này thì cũng là ngày tôi xách va ly ra khỏi nhà và tự hứa với lòng sẽ không bao giờ quay về nữa. Chị hỏi tôi “ Em có yêu ba không?”. Và tôi chỉ biết im lặng, thẳm sâu nơi con tim tôi vẫn nhói đau gì không hiểu. Tôi thì thầm: “Chị ạ, trái tim em và ba đã lỗi nhịp rồi”.
     Chị ở bên tôi, dịu dàng và tinh khôi đến thế, Nhiều lúc ngồi một mình trước gương tôi tự hỏi, nếu không có đôi mắt này thì chị có đến bên tôi không? Tôi biết mình cần chị hơn bất cứ điều gì trên thế gian này, tôi chỉ cần chị lặng lẽ đi bên tôi trong ánh mai để mái tóc chị buông lơi trong gió ngọt mùi hoa nắng, và tôi thả mình theo những sợi hạnh phúc đan dệt nơi con tim.
 Chị rút tay về, một thoáng bối rối và chị rướn người hôn lên đôi mắt đợi chờ của tôi. Tôi cảm thấy mình đã nuốt trọn đôi mắt chị trong đáy mắt mình. Chị mỉm cười nụ cười gắng gượng hàm tiếu đầy đê mê.
-         Chị xin lỗi… chị…
Chị vẫn chỉ trả lời tôi bằng một lời xin lỗi? Chị lặng lẽ quay đi, để mặc tôi lại phía sau như ngày trước… Tại sao? Tại sao chứ?... ngồi bệt xuống lề đường. Tôi bật khóc… vị mặn xói vào trái tim. Khóc để thấy mình đáng thương, tội nghiệp, khóc như một kẻ bất lực! Tôi lao mình vào công việc như một con thiêu thân. Tôi muốn quên chị. Kết thúc những ca mổ tôi dần lấy lại thăng bằng khi thấy những nụ cười, những giọt nước mắt hạnh phúc, lòng tôi nhẹ nhõm và bình yên lắm. Hình bóng của chị như dần mờ đi trong tôi…
-         Tuần sau chị cưới, em có thể đến chứ?...Chị xin lỗi… Chị cần em. Em có thể trách chị ích kỉ nhưng… Chị ngập ngừng đề nghị tôi đầy khẩn cầu.
-         Em sẽ đến!
Tôi cắt ngang lời chị và gác máy. Xuống garage, lao vào xe, tôi phóng như điên dại trên con đường vắng. Để mặc gió quật vào người đau rát. Gió, gió ơi, hãy lau khô nỗi đau tôi, hãy xoa vào trái tim tôi để lấp lành những khổ đau này! Dừng xe trước một quán bar, say mình trong thứ nhạc xập xình, trong ánh đèn choáng hơi men, tôi nhận ra mình chẳng quên được gì, vẫn hình bóng ấy, nụ cười ấy, mái tóc ấy, đáy mắt buồn của chị vẫn xoáy vào tôi đầy ám ảnh. Người con gái ấy tôi vẫn còn yêu nhiều… nhiều lắm. Tôi ngốc quá khi đã để chị ra đi, giá như…
Bình minh là những ngón tay hồng chải vào bầu trời quặn những ẩm ê u ám. Tôi nhìn lại khuôn mặt của mình, trong bộ comlet đen nhàu nhĩ, tôi không còn là mình, và có lẽ tôi cũng không cần biết mình là ai nữa. Tôi chỉ biết tôi còn nợ chị rất nhiều. Hôm nay, tôi sẽ không phải là tôi. Tôi biết chị cần cảm giác bình yên từ một đôi mắt.

- Em có thể mắng chị, thậm chí xa lánh chị. Mọi người cũng thế nhưng không ai có thể thay đổi được gì đâu.
-         Tại sao chứ!
-         Chị xin lỗi…
-         Xin lỗi, xin lỗi…Lúc nào chị cũng chỉ biết xin lỗi thôi.
-         Em hãy tin chị.
Cánh cửa phòng vừa đóng, tôi ngồi bệt xuống ghế. Tờ giấy xét nghiệm trên tay tôi rơi xuống lúc nào không hay.
Ba tháng sau ngày cưới, anh lặng lẽ ra đi, cũng như lúc anh đến, không đợi chờ, không hi vọng và cũng không từ biệt ai, chỉ có chị ở bên anh lặng lẽ níu giữ đôi bàn tay gầy guộc của anh.
-         Khi nào trái tim ba lạnh con hãy nắm lấy tay ba nhé!
-         Vì sao thế ạ?
-         Vì như thế trái tim ba sẽ ấm lại bởi ba biết con yêu ba nhiều lắm.
Tôi lục tung đống hồ sơ, lật tìm lại hồ sơ của anh. Và tôi đã hiểu. Tôi chỉ có đôi mắt bình yên của ba chị, chị tìm đến tôi để gặp lại bóng hình ba chị từ đáy mắt tôi, để thấy chị được chở che như thuở ấu thơ con trẻ. Còn anh, anh có cái mà tôi không bao giờ có, cái mà chị cần nhất, một trái tim chứa đựng những yêu thương.  Ba tháng để  đổi cả  cuộc đời phải chăng chị ngốc? Chị thật ngốc. Chị ngốc lắm chị biết không? Nhưng. Nếu là tôi thì có lẽ tôi cũng sẽ ngốc như chị mà thôi.
Cuộc đời có những góc cua bất ngờ để ta lầm lạc trong ảo tưởng, liệu có điều gì là ảo tưởng không khi ta cứ mê mải tìm yêu thương vĩnh cửu mà đời không thể băng hoại? Tôi đặt lên mộ anh một bông hoa tạ từ.
Đã 10 năm rồi, nhanh thật đấy. Tôi thở dài và thấy mình đã nhớ điều tưởng như mình có thể quên mãi mãi.
Bong…Bong…
Người mở của cho tôi là một ông già đôi mắt đã mờ nhưng vẫn còn những nét tinh anh thời son trẻ. Thấy tôi, ông ngạc nhiên, rồi lúng túng và vụng về như một đứa bé phạm lỗi. Tôi mỉm cười nhìn ông:
-         Ba không định cho con vào nhà đó ư? Đã hai ngày công tác rồi giờ con mệt lắm và chỉ muốn nghỉ ngơi rồi ăn món canh trứng thôi?
Từ nơi đáy mắt ông tôi đọc được một dòng chữ của hạnh phúc. Trái tim tôi đã thôi lỡ nhịp. Cánh cửa hoen màu thời gian khép lại để con gió một mình lặng lẽ thổi trôi những cô đơn và thù hận.
                                                                                                 T.L.L