Thủy Linh Lung
“Khi bạn hát một bản tình ca là bạn đang muốn hát về cuộc tình của mình. Hãy hát đi đừng e ngại, dù hạnh phúc hay dở dang thì cuộc tình ấy cũng là máu thịt của bạn rồi…”
(Trịnh Công Sơn)
- Cái gì không có tuổi? Là trời nè, đất nè, còn gì nữa không ba nhỉ ?
Hồi nhỏ con thường quẩn quanh trong những câu hỏi ngốc nghếch như thế, tự đặt ra những ngõ rối cho mình và cho ba nữa... Cái gì không tuổi? Để rồi con lại ngủ khì trong vòng tay rắn chắc của ba tự lúc nào. Trong giấc mơ con vẫn ướt những giọt lệ buồn…
Mẹ sinh con ra vào tháng bảy, cái tháng mưa Ngâu vân vũ giữa trời. Mưa cười như nụ cười thỏa nguyện cuối cùng của mẹ, mưa nhòa đi những giọt nước mắt của ba, và mưa nuôi con lớn dần với điệu vũ của những mùa lặng lẽ qua. Mưa ngâu chỉ là truyền thuyết nhưng sao cứ mãi vận vào tháng bảy thế nhỉ? Mưa ngâu làm rầu đất trời, héo úa lòng người… nhưng lại cho đời một tháng tám trong veo, tinh khôi đến lạ.
Con lớn lên không bằng lời hát ru ngọt ngào của mẹ, không được biết hơi ấm từ lòng mẹ, mà bằng những bản tình ca đượm buồn, những cái siết mạnh, và cả hơi thở nồng mùi thuốc của ba. Con không có được vẻ nữ tính của một cô gái đang thì, bởi con lớn lên trong sự rắn rỏi và mạnh mẽ của một người bản lĩnh. Ba thường chỉ lắc đầu khi thấy con vụng về cầm chiếc kim bé xíu lóng ngóng may may vá vá, hay hì hụi cầm chiếc búa đập chan chát sửa chiếc bàn đã gãy chân. Và mỗi khi nghe con nghêu ngao hát bài hát ba vẫn ru con thuở nhỏ “Tháng bảy chưa mưa em đi thành phố lạnh, nhịp xe cằn cỗi lối lên phi trường, lời nhạc nào tiễn đưa…” (Tháng bảy chưa mưa) thì ánh mắt ba lại vẩn những u hoài hoang hoải, những nét buồn không tên. Ngày con bắt đầu đi học con mới bắt đầu học cách làm một cô gái, biết những mộng mơ tuổi trẻ, con bắt đầu lớn với những chớm yêu tuổi dại khờ.
Đãi đằng một bài hát ru hay một vài câu thơ nhặt nhạnh đâu đó ba góp nhặt cả cuộc đời mình như kẻ hát rong đánh vỡ phím sầu đem câu hát ru tim, để đong nó vào những hốc nhỏ của trái tim, ém chặt lại tất cả bằng một thứ vách ngăn thời gian miên viễn.
***
- Con không cần sự quan tâm đến quá mức thế ba à, con đã đủ lớn để sống trẻ và thấy mình được sống, con đã ngán ngẩm những thứ xưa cũ này rồi. Sự thay đổi có bao giờ là sai chứ. Con sẽ ra đi và như thế ba không cần phải lo cho con nữa.
Hạnh phúc chỉ vốn là những ảo ảnh thuở đầu và đôi khi tạo hóa khéo đặt nó lệch đi. Tình yêu chỉ có một nhưng cái na ná tình yêu là hằng hà vô số. Uớc mơ bé nhỏ thuở xưa đã bị cuốn vào dòng chảy ồn ã của những hào nhoáng bóng bẩy. Theo người đến một xứ sở xa xôi mà không có một chút bảo hiểm cho tình yêu của mình. Con cứ nghĩ một căn hộ nhỏ, một ban công hóng nắng sớm, và một tình yêu trong trái tim thế là đủ để hạnh phúc. Con người ta khi chìm mình trong hạnh phúc thì sẽ không thấy sự lật lọng, đểu giả của cuộc sống. Cuộc sống vốn không đẹp như trong những giấc mơ bé con ngày thơ ấu. Khi khám phá ra mặt trái của một con người, con mới thấy mình thật ngốc nghếch và khờ dại biết bao. Con, một cô gái xứng đáng được yêu và hạnh phúc lại trở thành một kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác sao! Những lời chì chiết, những ánh mắt khinh bỉ, những giọng nói xỉa xói cứ vọng vang, cứ quay cuồng trong đầu. Tất cả chỉ là một màn kịch mà thôi, và người diễn viên tệ nhất là mình. Giờ đây còn lại điều gì khi cánh gà đã khép? Vẫn biết sau cái chát đặc của nỗi buồn se sắt của một cuộc tình vẫn đọng chút dư vị ngọt ngào nhưng với con tất cả chỉ là sự chát chúa đang thấm dần, thấm dần vào từng tế bào. Con là kẻ thất bại, một kẻ thất bại thảm hại! Đánh đổi cả cuộc đời vì một lời hứa vu vơ, đánh đổi hạnh phúc thực sự để chạy theo một hạnh phúc ảo ảnh. Lặng lẽ bó gối để rồi tự lau những giọt nước mắt mình con mới thấy con yếu đuối lắm… Con muốn trở về… Nhưng liệu con có thể trở về không ba...
***
- Về nhà thôi con!
Vòng tay ba vẫn rắn rỏi thế, vẫn thơm nồng mùi thuốc như ngày nào. Trở về là chính mình. Về với những ước ao bé nhỏ ngày ấy. Về với đêm trăng thượng tuần trinh nguyên vẹn tròn. Về với những lời hát ba ru để trái tim nguôi ngoai lắng dịu.
- Nó vẫn đợi con đấy!
Đôi mắt ba chỉ xa xăm thế, có khi nào ba nói nhiều đâu, ba lúc nào cũng lặng lẽ và trầm ngâm như thế. Con biết chứ! anh ấy vẫn đợi con, anh ấy luôn ở bên con khi con cần, anh ấy dạy cho con thành một người con gái trưởng thành. Trân trọng những gì con có, và cũng chỉ dám lặng lẽ sưởi ấm trái tim con khi nó buốt lạnh. Nhưng có lẽ trái tim con đã lắng lại những nhịp đập ấy rồi. Trái tim con đã lắng lại nhưng trái tim bé nhỏ trong con thì đang lớn dần lên đầy sôi nổi. Con đã e sợ. Ba ơi, con có nên để tình yêu dại khờ, sai lầm kia ngủ quên mãi mãi, bởi con đã quá mệt mỏi, trái tim con đã đủ đau lắm rồi?
- Không ai có tội cả, tội lỗi là ở Hóa Công vô tình, đừng để những trái tim phải sống trong thù hận, trong lỗi lầm nữa con à. Hãy tự cho mình một cơ hội…
***
Anh thường kể cho em nghe câu chuyện Cầu Ô Thước tháng bảy, chuyện chàng Ngưu và nàng Chức hàng năm vẫn gặp nhau mừng mừng, tủi tủi, đợi chờ cả một năm ròng để được một ngày hạnh phúc viên mãn. Nhân gian cho những hạt mưa ngâu là nước mắt hạnh phúc ấy. Nhưng nào ai biết chăng chiếc cầu Ô Thước ấy là do những chú chim bất hạnh xây nên để vun vén cho hạnh phúc lứa đôi. Những chú chim ấy là những đôi uyên ương không đến được với nhau hóa thành, họ không có được hạnh phúc của riêng mình nên họ muốn những người yêu nhau sẽ đến được với nhau dù chỉ một ngày ngắn ngủi. Những hạt ngâu bé nhỏ, mỏng mảnh kia có chăng là những giọt nước mắt của loài chim ấy. Nhưng đã bao lần có kẻ cúi mình lau những giọt nước mắt trên khóe mi cho chúng? Và anh lại như ba, đôi mắt xa xăm chất chồng những nghĩ suy.
***
Ngày con sinh cũng là một ngày tháng bảy, tháng bảy mưa ngâu rả rích, thầm thĩ. Hạt ngâu làm nhòe đi những giọt nước mắt sau tấm kính, hình hài bé nhỏ ấy đã mỉm cười với con, với ba và cả anh nữa. Hoài niệm cũ trong con không thể nào rũ bỏ hoàn toàn, nhưng con sẽ ru nó tạm ngủ yên, rồi đến một ngày khi nó sẽ trở mình thức giấc vào lúc ít ngờ nhất, thì con sẽ hiểu hạnh phúc mà mình đang có, để biết mình cần trân trọng những người tặng hạt ngâu cho tháng bảy.
Hãy gói lại nhé những mảnh sầu ta vứt lại bên sông!.
Anh vẫn hát ru con bằng tình ca của ba, vẫn kể cho con câu chuyện tháng bảy, nhưng sao nghe lạ lẫm thế, chàng Ngưu Lang và nàng Chức Nữ vẫn gặp nhau trên cây cầu cũ, bóng họ lặng lẽ cúi mình lau những giọt sương như những hạt mưa đọng trên cầu. Những trái trái tim không có tuổi nữa mà mãi giữ màu hoa niên.
***
Rồi sẽ rơi rụng dần đi những điều nhỏ nhặt nhất, cần thiết nhất nhưng không gọi được thành tên. Được và mất vốn dĩ không mang sự nặng nhẹ của cuộc đời, chỉ là để nhìn ngắm lại một lần tuổi trẻ qua để biết phải làm thế nào để thôi chòng chành và chông chênh, để hạnh phúc thực sự thăng hoa, để một ngày tháng bảy sẽ không còn nữa những hạt ngâu…
T.L.L