Chủ Nhật, 9 tháng 6, 2013

NGÀY CỦA NHỮNG HẸN HÒ

                               Thủy Linh Lung
-         Con nhóc này càng lớn càng giống mẹ!
Họ hàng ai cũng nói thế, nhưng chỉ có ba là người luôn im lặng, đôi mắt lúc nào cũng nhìn xa xăm như tìm về chốn kí ức mờ nhòa để thấy một nụ cười, một ánh mắt thân yêu.
Chủ nhật, ngồi bó gối ở nhà trong miên man những nghĩ suy. Điện thoại sáng, là tin nhắn của thằng bạn thân với cái mặt cười to sụ choáng hết cả màn hình: Bom…bom…hom nay la mot ngay dac biet nhe ay! Ngay cua nhung hen ho do. Chuc ay lun zui ze va hanh phuc… . NGÀY CỦA NHỮNG HẸN HÒ! Chưa bao giờ trong đời tôi nghĩ là sẽ có một ngày như thế. Nhìn từ ban công xuống nắng đã hắt lên những tia nắng ửng hồng trên những tàng cây xanh lá. Nhìn xuống đường những cặp đôi hạnh phúc đi bên nhau bẽn lẽn ngại ngùng. Những chiếc bóng lê thê dài trong nắng sớm...
-         Ba ơi! Tại sao ông mặt trời lười thế nhỉ? Ngủ tới giờ mới dậy.
-         Ba ơi! Nhìn này hoa đẹp quá.
Rồi bé con bỗng ngồi xuống trên chiếc ghế đá:
-         Ba ah! Con mệt mình nghỉ tí nha!
Chỉ tiếng bé con líu ríu như chú chim non. Bố cô chỉ mỉm cười rồi xoa lên mái tóc tơ thả mình vẩn vơ theo những con gió trong trẻo của sớm  mai. NGÀY CỦA NHỮNG HẸN HÒ! Tôi bất giác mỉm cười! lôi chiếc điện thoại ra để gửi một cái sms: bo ah! Chieu nay con ghe cho bo roi minh di an toi và xem phim nha! Chiều tà tà lê bước để bao kẻ phải ngẩn ngơ đợi chờ. Đi học về tôi lao vào phòng tắm, tắm xong mở tủ đồ tôi lúng túng không biết mặc gì nhỉ. Thay hết cái này tới cái kia nhưng vẫn chẳng vừa ý. Nằm dài bên mớ đồ vừa lôi ra tôi thấy mình như đang bận rộn chuẩn bị cho cuộc hẹn hò đầu đời vậy. Tôi mỉm cười và chợt nhớ ra….
-         Hì hì hôm nay, mình hẹn hò nha bố!
-         Con bé này, hôm nay sao lạ thế!
Tôi khoác tay bố rồi hai bố con lững thững đi bộ trên con phố hối hả dòng người xuôi ngược, đã có lần tôi hỏi bố nếu thời gian ngừng lại một phút giây thì họ sẽ làm gì nhỉ! Bố im lặng vẫn cái dáng vẻ lặng lẽ của một con người chai lì bởi khổ đau. Cả buổi tối chỉ có tôi huyên thuyên nói hết cái này sang cái kia như một con chim non lần đầu rời khỏi cái tổ của tuổi thơ để thấy trời rộng và thẳm xanh vậy.
Buổi tối như con hắc mã đưa thư hỏa tốc, thời gian trôi vèo qua những kẽ tay. 11h đưa tôi về tới cổng, bố khẽ mỉm cười bảo tôi vào nghỉ mai còn đi làm. Tôi quay lưng đi vài bước rồi không hiểu thế nào tôi lại lao người về phía bố, ôm ông thật chặt và khóc nức nở như con nít:
-         Con yêu bố nhiều lắm!
 Đó là câu nói yêu thương đầu tiên của tôi trong 20 năm kể từ khi mẹ mất… Ông sẽ vuốt mái tóc tôi, nhẹ nhàng hôn lên trán rồi lại dục tôi vào nhà. Từ ban công tôi cứ lặng lẽ đứng nhìn chiếc bóng hao gầy, lững thững trên con đường nhỏ, mờ dần mờ dần rồi khuất lấp vào những lối rẽ.
Tôi không khóc nhưng sao nước mắt cứ lăn dài, trái tim tôi như bị vật gì nặng nặng lắm lèn chặt lại không co bóp, hoạt động được… chỉ thấy máu rân rân trên da thịt lạnh lẽo.
Gửi con gái của bố!
Cảm ơn con vì những gì con đã làm cho bố! Ngày mẹ sinh con, bố chỉ là một thằng con trai ngổ ngáo không biết gì về đời cả, bố chỉ biết yêu mẹ với những gì có thể và đôi khi bố bị dằn vặt bởi nghĩ rằng mình gây đau khổ cho cô ấy quá nhiều. Bố đứng như chôn chân trước cánh cửa phòng mổ tay buông thong, và bố bắt đầu khóc… Bố sợ lắm, bố sợ rồi sẽ mất mẹ và cả con nữa. Bố sợ lắm cái cảm giác cô đơn vây bủa!... Ôm con trong tay, bố khẽ hôn nhẹ vào cái má mềm thơm lựng mùi sữa rồi trìu mến nhìn khuôn mặt nhợt nhạt sáng rỡ niềm vui của mẹ. Bố thầm cảm ơn mẹ nhiều lắm:
-         Con giống em quá! Nhìn này cái ngón tay ngó ngoáy, sẽ phá lắm đây.
Con dần lớn lên biết lật, biết bò rồi chập chững biết đi. Ngày con vào mẫu giáo cả bố và mẹ đã phải nghỉ một buổi làm mặc ông giám đốc cau có, chỉ để thấy con rạng rỡ, xinh tươi bước qua cánh cổng. Hôm ấy, mẹ đã nói rất nhiều về tương lai… về con… về bố… về một gia đình bé nhỏ, hạnh phúc… để rồi sau đó bố không còn được nghe giọng nói ấy nữa… Bố đã tuyệt vọng, đã chán chường, đã khóc như một đứa con nít rồi thiếp ngủ đi trong cơn mơ về mẹ… Tỉnh dậy bố thấy con ngủ bên cạnh bố, lúc ấy trông con như một thiên thần vậy. Rồi bố chợt nhận ra: Cô ấy vẫn sống và ngày ngày vẫn ở bên mình. Và  bố đã sống vì con. Nên có lẽ bố yêu con bằng cả tình yêu của mẹ nữa… Con càng lớn càng giống mẹ, nụ cười, ánh mắt, và cả cái tính mè nheo nhõng nhẽo hay thói quen cắt táo làm đôi rồi gặm từng miếng nham nhở nhưng đáng yêu. Con như bản sao của mẹ vậy. Và tối hôm ấy, con không biết bố ngạc nhiên thế nào đâu. Con thật đẹp, thật lộng lẫy. Con biết không, lần hẹn hò đầu tiên mẹ con cũng mặc chiếc váy trắng ấy, cũng để tóc đùa nghịch trên bờ vai nhỏ nhắn, cũng khoác tay bố đi trên con phố dài, rồi hét lên rồi nép vào bố khi xem đến những đoạn phim kinh sợ, hay khóc khi thấy một nhân vật gặp bất hạnh…
Con yêu, cảm ơn con vì con cho bố thấy bình yên, và hạnh phúc. Những đêm, bố đã lặng lẽ khóc thầm để con bừng tỉnh rồi vụng về lau những giọt nước mắt của bố, khẽ thì thầm: “Bố ơi! Đừng khóc nữa, Mi đi lấy kẹo cho bố nha!”. Với bố con lúc nào cũng bé bỏng, đáng yêu!
Bố thấy mình thật may mắn và hạnh phúc, bố đã có một thiên thần bên cạnh và giờ đây lại sẽ được nhìn thấy mẹ con, và ở bên bà ấy mãi mãi, bố sẽ kể cho bà ấy nghe về, về đứa con yêu quí nhất. Con sẽ không cô độc đâu bởi lẽ bố mẹ sẽ luôn bên con, sẽ dõi theo cái hình hài bé bỏng thân yêu ấy! Cảm ơn con thật nhiều! Bố yêu con! Yêu con nhiều lắm!...
Bố của con.
Nước mắt cứ rơi trái tim thổn thức theo giai điệu êm ái của dance with my farther, lòng thấy nhẹ nhõm và bình yên lạ. Trên bầu trời đêm, một ngôi sao nữa lại lấp lánh bên ngôi sao của mẹ.  Hai ngôi sao hạnh phúc. Điện thoại báo một cái msm vừa nhận: muon di dao khong! To dang o truoc nha ay ne!
Nhìn xuống đường thấy cái bóng quen thuộc của thằng bạn thân. Bất giác mỉm cười và thấy lòng mình bình yên lắm. Vội send cho nó chữ OK! to tướng
Sẽ mặc gì nhỉ?  Chiếc váy trắng cho những lần hẹn hò!
                                                                                          T.L.L