Phạm Tuấn Vũ
Tháng năm vào rồi đó. Con đường nào không có bằng lăng. Hoa dịu dàng
một khoảng trời riêng. Hoa rợp mát một con đường nhỏ. Hoa rải đầy hè phố
chiều về nhẹ gót chân em.
Bằng lăng nở vừa lúc hè sang. Không ồn ào như trăm hoa đua nở mùa xuân, không hối hả như phượng vỹ thắp lửa mùa hạ nồng đượm, bằng lăng lặng lẽ xuất hiện cuối bản hoan ca giao mùa như một nốt trầm lặng lẽ. Không rực rỡ, kiêu kỳ, cũng chưa từng cao sang, đài cát, hoa chọn cho mình một sắc rất riêng. Âm thầm tím biếc một màu. Thương nhau nên cứ trước sau chung tình. Người ta nói hoa buồn là vậy.
Bằng lăng nở vừa lúc hè sang. Không ồn ào như trăm hoa đua nở mùa xuân, không hối hả như phượng vỹ thắp lửa mùa hạ nồng đượm, bằng lăng lặng lẽ xuất hiện cuối bản hoan ca giao mùa như một nốt trầm lặng lẽ. Không rực rỡ, kiêu kỳ, cũng chưa từng cao sang, đài cát, hoa chọn cho mình một sắc rất riêng. Âm thầm tím biếc một màu. Thương nhau nên cứ trước sau chung tình. Người ta nói hoa buồn là vậy.
Ừ thì bằng lăng buồn thật. Hoa cứ tím một màu như thế. Dù nắng gắt,
dù mưa to, hoa vẫn không hề nhạt. Hoa như trót mang vào mình một nỗi
buồn nào đó không thể gọi tên. Có thể là tâm sự của người con gái lần
đầu biết yêu đã phải chia xa, tan vỡ. Có thể là nỗi
lòng của người vợ trẻ phòng không trông đợi âu sầu. Chỉ biết là hoa ít
khi vui. Bằng lăng cứ tím ngoan hiền. Buồn vui thôi cứ giữ riêng cho
mình. Nên hoa bao giờ cũng lặng lẽ. Lặng lẽ xòe cánh, lặng lẽ hiến dâng.
Rồi lặng lẽ trở về.
Không ngọt ngào hè phố đêm đêm như hoa sữa, không nồng nàn yêu đương
như hoa hồng, nhưng bằng lăng lại gắn với bao nhiêu chuyện tình lãng
mạn. Dưới bóng bằng lăng, từng có những đôi gái trai đếm bước đến trường
hoa mềm đậu lên tóc non, từng có ai đó trao nhau nụ hôn đầu đời e ấp,
thẹn thùng mà ngọt mềm như cánh hoa màu tím. Ta cũng từng trao em một
đóa bằng lăng, cài lên tóc em một đóa tím nồng để đến bây giờ, màu tím
ấy còn chấp chới trong từng giấc mộng. Người thương nhau, đến với nhau
hay rồi xa nhau, bằng lăng vẫn tím. Có màu tím biếc thủy chung, có màu
tím buồn tan vỡ. Bằng lăng vẫn nở âm thầm.
Tháng năm. Ve về ca hát gốc cội xù xì. Phượng hồng một trời thắp lửa.
Hè vào bao thứ lo toan. Bao điều hối hả. Chỉ riêng bằng lăng vẫn nở
những đóa dịu dàng, ngát một góc phố hè tím biếc. Hoa khẽ hát bè trầm
cho mùa lặng lẽ chuyển giao…
P.T.V