Phạm Tuấn Vũ
Tuổi thơ ai có cánh diều đẹp xinh căng gió. Tuổi thơ tôi và lũ bạn quê ngày ấy chỉ có những con diều nho nhỏ tự tạo và chẳng bao giờ bay cao lên được. Vậy mà bao năm tháng rồi, cánh diều vụng về của một thời đầu trần chân đất ấy vẫn chấp chới hoài trong những giấc mơ.
Tuổi thơ ai có cánh diều đẹp xinh căng gió. Tuổi thơ tôi và lũ bạn quê ngày ấy chỉ có những con diều nho nhỏ tự tạo và chẳng bao giờ bay cao lên được. Vậy mà bao năm tháng rồi, cánh diều vụng về của một thời đầu trần chân đất ấy vẫn chấp chới hoài trong những giấc mơ.
Lũ chúng tôi lớn lên, lem luốc và lặng
thầm. Có đồng quê chiều chiều khói rơm lên trời, có chú nghé ọ thỉnh
thoảng vểnh tai ngơ ngác, có những trò đuổi bắt quên cả tháng ngày. Bạn
cùng trang lứa ngày ấy chẳng ai biết con diều mua như thế nào. Mà cũng
chẳng ai từng một lần bận tâm chúng đẹp ra sao. Vì đơn giản, trong suy
nghĩ, chúng tôi chưa bao giờ cho là lại có diều bán sẵn. Chỉ có con diều
giấy nho nhỏ tự làm ít khi bay lên được cao và thường hay đứt chỉ. Ai
muốn thả diều phải tự làm lấy một con. Vậy mà đã bao mùa hè như thế trôi
qua, cánh diều giấy vẫn bay hoài, chở những giấc mơ thơ trẻ lên cao.
Ngày xưa, mỗi mùa hè về, có bao nhiêu
tập vở học xong, chúng tôi đều mang ra đồng, cắt bìa vở làm thân, cắt
giấy làm đuôi diều, vót nan tre làm khung và nấu bột sắn tươi trong hộp
sữa lon bằng rơm đốt làm keo dán. Con diều đẹp phải có đuôi dài. Con
diều khỏe phải có thân to. Con diều bay cao phải vót nan thật mỏng. Diều
xong rồi, biết tìm đâu ra dây. Vậy là lại len lén về nhà, trộm mẹ cuộn
chỉ trong khay. Có hôm trời gió to, diều say mộng trời xanh, bay cao đứt
chỉ. Về nhà mẹ mắng, con diều giấy nhào lộn tơi bời lại mang ra vỗ về
sau hè hoa bưởi rụng.
Những cánh diều ấy đến bây giờ vẫn đẹp mãi ước mơ một thời thơ dại, chở bay hoài những mộng mơ của ngày xưa chân đất đầu trần…
P.T.V
P.T.V
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét