Thứ Bảy, 28 tháng 9, 2013

Góc nắng nơi không gian cafe


                                        Thủy Linh Lung
Trước đây, tôi chỉ hay la cà mấy quán ăn vặt, rồi nghêu ngao sông, suối, chứ ít khi tìm đến quán cafe nào. Đến tuổi bắt đầu lớn, tôi mới học được thú tìm không gian nơi những quán cafe... có lẽ bởi, tôi đang cần tìm cho mình một không gian nào đó chẳng? Về nhà, gặp lại mấy đứa bạn cũ, tụ tập nhau ở những quán ồn ã giữa lòng thành phố, tôi ngồi nhưng khó chịu lắm.
Quán nhỏ nhắn khép mình nơi ngoại ô thành phố. Tìm thấy nơi phố xá một luỹ tre, một bờ dậu. Tôi tìm thấy nơi đây đủ đầy một phần tâm hồn tôi. Thân thuộc, bình yên, và lắng đọng như thả trôi mình giữ dòng đời vậy. Mỗi sáng, nhạc Trịnh du dương thiết tha như một tấm chân tình. Không gian, quả đúng như cái tên của nó, mỗi người tìm đến đây như muốn tìm cho mình một không gian để ru hồn. Thả mình lãng quên trong vị cafe đắng dịu và một khoảng trời hồng. Trở về nhà, với tôi cuộc sống lại bắt đầu với những đổi thay mới, những khó khăn mới. Tôi nghĩ mình đã sống khác quá rồi. Không còn được tự do thoải mái nữa, những suy nghĩ cũng phải giấu nhẹm đi. Chỉ khi một mình như lúc này mình mới được sống thật là mình...  
Bản thể vốn là tổng hoà của sự đối lập, cafe với tôi cũng thế. Ngồi nơi đây, tôi mới thấy sự đối lập ấy nó chọi nhau như thế nào. Hai thế giới: một xô bồ, ồn ã, một tĩnh lặng, phẳng phiu chỉ cách nhau một bức tường, một bờ dậu. Ôi chao! chẳng thế mà ranh giới giữa cái ác cái thiện chỉ là sợi tơ mỏng mảnh lắm sao... cafe hoà tan trong mình sự đối lập ấy. Đắng cay trong ngọt ngào, khổ cực trong nhàn nhã, chân, thiện, mĩ trong một màu đen nâu. Cafe ở đây, có lẽ không được xem là ngon, chỉ là có vị đối với con người nơi thủ phủ vàng đen này.Cái vị ấy lại rất lạ, như cái nắng sắt sao của mùa nương rẫy, chát mặn mồ hôi của người chăm trồng hay chỉ là thoảng qua một hương nồng của mùa hoa còn dư  sót lại... 
Vào quán tôi thường chỉ ngồi một góc duy nhất, đó là góc nắng của tôi. Một góc hứng nắng mỗi sớm mai, rì rào một rặng tre ngà và du dương tình khúc Trịnh...hồn tôi nhẹ bỗng lắm mỗi khi tìm tới nơi này. Đã đôi lần tôi lạc bước vào những quán khác tìm cho mình một góc riêng, một vị lạ, nhưng lại rồi thất vọng. Chợt hiểu, là duy nhất nơi ấy.
                                                                                                                                T.L.L

Không có nhận xét nào: