Thứ Hai, 7 tháng 10, 2013

Khóc Đại tướng


                                       Phạm Tuấn Vũ
Bác đã đi rồi, bác Giáp ơi!
Hôm nao như được thấy Bác cười
Miền Trung vừa tan cơn bão dữ
Tin Thủ đô về... Bác mất rồi!

Quảng Bình tan bão, chưa khô lệ
Cả nước chiều nay bỗng khóc òa
Hà Nội cuối thu trời trở lạnh
Bác Giáp bây giờ đã đi xa...

Ôi con người với thế kỉ XX
Đã làm nên một Việt Nam thần thánh
Kìa vị tướng đi đầu từng trận đánh
Mà ung dung như phần thắng nắm rồi.

Ôi con người đã chiến đấu không thôi
Tổ quốc hôm nay là một thời đổ máu
Đi qua hai cuộc trường chinh khói lửa
Vẫn sắt son chung thủy một tấm lòng.

Đất nước hòa bình, cả nước vui chung
Bác lại về với cuộc đời giản dị
Vẫn trung kiên trên từng cương vị
Tổ quốc giao cho là Bác hoàn thành.

Người là vị Đại tướng đầu tiên
Người học trò xuất sắc của Hồ Chủ tịch
Người anh cả của lực lượng vũ trang
Là khí phách, niềm tự hào dân tộc.

Đất nước này sẽ nhớ những chiến công
Và nhân loại sẽ còn nhắc về Bác
Con người Việt Nam đã thành huyền thoại
Cho niềm tin, cho mơ ước hòa bình.

Bác đã đi giữa mùa thu thanh thản
Trời quê hương bỗng rộng gấp trăm lần
Dẫu rằng ai không một lần sinh tử
Sao nghẹn ngào, nước mắt cứ trào dâng.

Cho con làm vần thơ này khóc Bác
Đại tướng ơi! Con chưa gặp một lần
Xin Người hãy vui lòng yên nghỉ
Bên Bác Hồ và giữa lòng dân.
                                   Quy Nhơn, 6-10-2013
                                                     P.T.V





Không có nhận xét nào: