Thủy Linh Lung
Lướt qua một vài
trang web ta thường chỉ thấy những dòng chữ tiếng anh và mấy hình trái tim to sụ
choáng cả màn hình trông đến nhức nhối. Đó là cách thể hiện tình yêu lớp trẻ.
Trong nhịp sống hối hả của những cô chiêu, cậu ấm thời @ chỉ có những mối tình
chợt đến, lại đi trong tính đỏng đảnh của cơn mưa bóng mây đầu hạ. Thứ tình yêu
fasfood ấy có chăng cũng chỉ vài ba tuần, một đôi tháng là tan vỡ. Dường như
tình yêu không còn đúng nghĩa, đúng cái chất vốn có của nó nữa, nó đã bị biến
thể theo lối sống quá nhanh của thời đại mới.
Nhớ thời ông bà cha
mẹ ta, cũng là những con người có suy nghĩ, có những ước mơ và khao khát sống hạnh
phúc. Nhưng hạnh phúc họ có được sao đẹp đẽ đến thế. Tình yêu là một khái niệm
quá trừng tượng và chung chung, đã bao lần ta hỏi tình yêu là gì? Nếu ai đã một
lần mục sở thị nó, chạm vào nó thì hãy đứng ra mô tả nó. Tất cả chỉ mờ hồ mờ ảo
của giọt nước mắt nhìn qua lăng kính lục lăng bảy màu đẹp đẽ mà vô ảnh. Người
ta thường nói đến tình yêu nhưng không hiểu và cũng không cắt nghĩa được nó.
Người Việt chúng ta chịu ảnh hưởng của chữ yêu từ bên ngoài còn gốc gác cội nguồn
của chúng ta không có chữ yêu. Có chăng chỉ một chữ THƯƠNG mà thôi. Con chữ ấy
đã cất giữ cả một góc khuất tâm hồn cho cả dân tộc.
Cái thương cái ghét
là hai mặt của một con người, và kinh nghiệm ngàn đời đã dạy lấy cho ta đạo lý:
“Thương nhau cau
sáu bổ ba,
Ghét nhau cau sáu
chẻ ra làm mười”
Và tình thương ấy
cũng lạ lẫm lắm. thương nhau, thương cả đường đi lối về mà đã ghét nhau thì
trái bồ hòn cũng méo. Tình chớm nở là những khoảnh khắc đẹp đẽ nhất và sổi nổi
nhất, thế nên khi bắt đầu yêu, ta có thể giấu nhưng đôi mắt, cử chỉ, điệu bộ của
ta thì không thể giấu đi những tình cảm ấy trong ta. Ta thêm quý cách thể hiện
tình cảm rất nhẹ nhàng, kín đáo và chính sự kín đáo ấy tạo ra những thi vị cho
tình cảm lứa đôi. Người thương, – như nhấn nhá, đẩy đưa đầy ý nhị:
“Vì cam cho quýt
đèo bòng,
Vì em nhan sắc cho
lòng nhớ thương.
Đói lòng ăn nửa
trái sim,
Uống lưng bát nước
đi tìm người thương”
Chữ tình vấn víu đến
kỳ lạ. Sông không thể không có nước, tằm không thể thiếu tơ, và người thương
không thể không có người thương là thế:
“Người thương, ơi hỡi,
người thương,
Đi đâu mà để buồng
hương lạnh lùng.
Đôi ta thương mãi
nhớ lâu,
Như sông nhớ nước,
như nhành dâu nhớ tằm”
Với Chí Phèo, Thị Nở là hoa hậu.Bởi cái tình thương
đã tô đẹp con người đã che đi cái xấu mà tạo hoá trót thêm thắt vào…. Thế nên,
thương nhau rồi thì cái gì cũng là thương hết:
“Một thương tóc bỏ
đuôi gà
Hai thương ăn nói mặn
mà có duyên
Ba thương má lúm đồng
tiền
Bốn thương ăn nói dịu
hiền dễ nghe…”
Vì lòng mến, lòng
thương mà bao cái cớ được tạo ra đôi khi rất ngẫu nhiên nhưng cũng đầy cố ý. Và
mỗi lần như thế thì tại thương, tại nhớ là một lí do, một lời biện minh tốt nhất
của một chàng trai:
“Thương em không
dám vô nhà
Đi qua đi lại hỏi: "gà bán không?"
Đi qua đi lại hỏi: "gà bán không?"
Con gái thời nay
lúc nào cũng tự do yêu đương, bình đẳng giớ để làm những gì mình muốn. Điều ấy
là tốt, là tiến bộ. Nhưng tôi vẫn thích người con gái xưa, tế nhị và kín đáo.
Yêu lắm, thương lắm nhưng chỉ cũng để trong lòng:
-
Thương cha nhớ mẹ có hồi
Thương anh lúc đứng lúc ngồi không an
Ước gì sông rộng một gang
Bắc cầu dãi yếm cho chàng sang chơi
Thương anh lúc đứng lúc ngồi không an
Ước gì sông rộng một gang
Bắc cầu dãi yếm cho chàng sang chơi
-
Đêm đêm ngồi dưới bóng trăng
Thương cha nhớ mẹ không bằng thương anh
Đêm nằm lưng chẳng bén giường
Mong cho mau sáng ra đường gặp anh
Thương cha nhớ mẹ không bằng thương anh
Đêm nằm lưng chẳng bén giường
Mong cho mau sáng ra đường gặp anh
-
Thương anh chẳng dám nói ra
Chiều chiều đi dạo vườn hoa khóc ràn
Đêm nằm khô héo lá gan
Mong cho mau sáng ra đàng gặp anh
Chiều chiều đi dạo vườn hoa khóc ràn
Đêm nằm khô héo lá gan
Mong cho mau sáng ra đàng gặp anh
Trong tình cảm vợ
chồng, vốn đã là những người đầu ấp tay gối, đã thân thuộc với nhau thì chữ
thương đã không còn là rung động đầu đời, hay sự đợi chờ nữa. Giờ đây nó lại là
sự khoan dung, độ lượng của những người hiểu nhau, sẵn sàng cảm thông và sẻ
chia cho nhau:
“Chồng em áo rách
em thương,
Chồng người áo gấm
xông hương mặc người.
Cây khô nghe sấm nứt
chồi,
Đạo chồng nghĩa vợ
giận rồi lại thương”
Cái chén để chung
còn va vấp, chuyện cơm chẳng lành canh chẳng ngọt là chuyện thường, không gia
đình nào không gặp phải. Nhưng bằng lòng thương, cái nghĩa vợ chồng chuyện tình
giận hờn bỗng chốc hóa không:
“Cãi nhau là chuyện
bình thường,
Cãi xong tâm sự
trên giường cả đêm”
Nhà thơ Nguyễn Khoa
Điềm cũng đã tinh tế khi nhận ra được cái tình thương ấy trong tình cảm của mẹ
cha đẹp như một câu hát thân thuộc: “Cha mẹ thương nhau bằng gừng cay muối mặn”.
Đó mới chính là tình đẹp trăm năm đến đầu bạc răng long, là tình cảm sắt son thực
sự mỗi người phải khao khát:
“Tóc mai sợi vắn sợi
dài,
Lấy nhau chẳng đặng
thương hoài ngàn năm”
Bản tình ca giai điệu
nhẹ nhàng từ một quán café vang lên. Tự cho mình quyền được nhàn tản như người
khách du. Tắt chiếc máy tính. Nhấp ngụm café sánh quyện. Ta chợt nhận ra trong
cái vội vã của cuộc sống hiện đại này như cũng cần chùng lại để thấy cần lắm những
nét thương lặng lẽ để đong đầy một cuộc tình.
T.L.L
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét