Có một con đường làng, suốt đời nằm im dưới bóng hàng tre, mịn màng đất
cát, như dải lụa mềm ôm lấy bờ cỏ hồ ao, vắt ngang cánh đồng lúa non,
ghé qua từng con ngõ, vào thăm từng ngôi nhà. Con đường làng đưa người
dân quê ra đồng, lên chợ, đến nhà thăm nhau, nối bền yêu thương nghĩa
tình làng xóm, con đường làng đã hóa nên thân quen với thôn xóm chẳng
biết từ thuở bao giờ, như một phần không thể nào thiếu được.
Minh họa: Trà My |
Con đường làng bé nhỏ quanh co, nhưng là khởi nguồn của những đường cái
lớn, đưa ta ra với thế giới bao la tươi đẹp bên ngoài. Từ những mái nhà
thân thuộc với hàng giâm bụt, giàn mướp, luống cà; từ xóm nhỏ yên bình
với cây đa, giếng nước, với những mặt người hiền lành, mộc mạc như đất
bao nhiêu năm thấp thoáng sau bóng hàng cau, lũy tre làng, con đường
thôn quê đưa ta ra những khoảng trời rộng lớn, có bao điều mới lạ bất
ngờ. Đó là con đường đưa ta đến trường có vòm lá cọ rợp mát làm chiếc ô
xanh biếc trên đầu, có tiếng chim non đầu cành ríu rít. Đó là con đường
đưa ra thành phố học, lần đầu tiên xa quê ra chốn đông người, có lời
động viên của ba, có ánh mắt âu lo của mẹ, có cả ước mơ và lời hứa
nguyện ta giữ chặt trong lòng. Đó là con đường đưa ta cùng bạn bè cùng
trang lứa lên đường nhập ngũ, đi bất cứ nơi đâu mà Tổ quốc cần. Con
người ta ai cũng phải lớn lên, phải bay ra với cuộc đời rộng lớn đẹp
tươi. Những nẻo đường đất nước sẽ đón bước chân ta, xóm nhỏ nơi quê
nghèo không thể giữ ta mãi nữa. Nhưng nếu không có con đường làng nhỏ
làm sao ta ra được đường cái thênh thang, làm sao bước chân ta cất lên
nổi.
Con
đường làng đưa ta ra với thế giới bao la, nhưng cũng là lối nhỏ dẫn ta
trở về. Sau những chuỗi ngày mệt nhọc nơi phố thị ồn ào, còn nơi nào yên
tĩnh cho lòng thanh thản, thôi những lo toan bằng về với quê nhà, qua
những con đường làng nhỏ, với đồng lúa bờ ao. Có những khi phiêu bồng
chân trời lữ thứ, ta lạc lõng bơ vơ giữa xứ người, có nơi nào ấm áp yêu
thương bằng trở về xóm nhỏ, qua những con đường làng, ùa về với mái nhà
tuổi thơ có giàn bầu rợp mát và dáng mẹ hiền. Như một người lái đò lặng
thầm giữa hai bờ riêng-chung, đi-về, khép-mở, con đường làng tiễn những
bước chân đi, nâng cho đôi chân bay bổng, rồi lại trở về nằm im với
tháng năm đợi những bàn chân quay về, và luôn mở lòng đón nhận dù ta có
trở về như thế nào đi nữa.
Có một con đường gắn với tuổi thơ ta,
với niềm vui mỗi sáng đến trường, mỗi chiều chơi trò đuổi bắt. Có một
con đường gắn với từng bóng dáng người con người dân quê chân chất thật
thà, với cha mẹ ta tháng ngày lam lũ, khó nhọc. Đó là con đường gắn bó
yêu thương, đong đầy kỷ niệm quê hương, bền chặt như suối nguồn tình mẹ.
Đó là con đường làng nho nhỏ, trải đất cát mềm giữa hai bở cỏ non, nằm
lặng lẽ dưới bóng hàng tre, con đường nâng bước ta đi và đón bước ta về.
Tư Hương (Phạm Tuấn Vũ)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét