Thứ Năm, 23 tháng 1, 2014

Ôm trăng giữ mùa (Thủy Linh Lung)

1. “Trăng muôn đời thiếu nợ…”
Ta muốn bắt đầu những nghĩ suy của mình bằng một câu hát còn để khuyết mỗi người tự tìm lấy một lời giải đáp cho riêng mình.
Vẫn biết đời đổi thay, chảy trôi nơi nào rồi lại về nguồn cũ tìm ngọt ngào phù sa đắp bồi bãi bờ hoang dại. Ở phương trời xa, em rao bán tuổi thơ mình, đổi lấy một món hời mà trả nợ cho trăng. Nỗi nhớ trong em không thổn thức, không dằn vặt, trăn trở… chỉ là một nỗi nhớ vu vơ. Cái vu vơ của kẻ tình nhân xa. Chỉ có em là con nợ của trăng. Em nợ lớn quá, nhiều quá sao em trả hết? Ngày xưa, có một cô bé lớn lên trong đòn ròi, tiếng la mắng của người cha dượng. Người mẹ cô yêu thương đã vì bệnh tật qua đời. Trên cõi đời này, cô chẳng còn ai. Cô bị ám ảnh bởi mọi thứ trong ngôi nhà quen thuộc. Cô thường trốn ra bờ sông khi cha dượng đã ngủ say. Nằm im trên cỏ non, cô âm thầm nghe gió thì thào, nghe cỏ hát tình ca, nghe mùi cỏ ram rám trên từng thớ thịt. Ngửa mặt hứng trăng, nước mắt cô lấp lánh thế chảy dài như một dòng sông trăng. Như thế, trăng với cô thành bạn, thành tri kỉ, nhân tình của nhau. Trăng ve vuốt vết thương lòng cô, khiến chúng lành lặn. Trăng tặng cho cô nụ cười đẹp nơi khuôn mặt thánh thiện. Yêu trăng bởi trăng là một phần tâm hồn cô vậy.


2. Thu già bởi tại trăng non
Ta nói, trăng là kẻ tình nhân của chàng thu lạnh lùng, huyền bí. Tiết thu se sẽ phả heo may vào mùa, làm dịu đi cái nắng gắt gao của hạ, tiết chế cái lạnh lẽo của đông đang chực ào đến. Tôi chợt nhớ đến Lãng Yên, người đánh trôi tim mình trong thơ. Người đổ nợ cho mùa thu “Thu nợ em khung trời toả nắng/Lãng đãng chiều xao xác lá vàng bay/Em đong đếm trời chiều mòn mổi miên du…”. Tìm đâu ra một khung trời đầy nắng giữa mùa thu chỉ có xác lá vàng vọt mà thôi. Một đôi bờ nước trong veo gợn điểm chút heo may se áo mỏng. Tôi tìm thấy em trong ngày thu cũ kĩ. Em trầm lặng, yên ắng và suy tư. Mùa thu như thế với em thật già lắm. Xưa em vẫn cố cãi tôi rằng thu là ông già lẩm cẩm chỉ muốn gom góp cái đẹp mà giấu giếm đi. Ông già ấy, gỡ đi những chiếc lá còn biêng biếc, để trơ trụi “đôi nhánh khô gầy, xương mỏng manh” trên nền trời trong. Ban ngày, thu thật sự buồn lắm, nỗi buồn u uẩn len vào từng xó xỉnh, hiện trên từng nét mắt. Chỉ khi trời tối mùa thu mới dễ chịu, không oi ả, cũng không lạnh lẽo. Và trăng. Trăng hiện lên đẹp như một thục nữ mang vẻ đẹp uyên nguyên của đất trời. Thu quả xấu tính lắm. Có mấy ai thức được mà chiêm ngưỡng cái vi diệu tuyệt đẹp ấy của trăng đâu. Thế mới hiểu, thu thiên vị sông quá. Sông ôm trọn trăng vào mình, cất giữ nơi thẳm sâu của đáy lòng để những kẻ hằng ao ước mua trăng, bán nguyệt chỉ lắc đầu tiếc nuối.
Thu hình như lại nợ em một khoảng trời trăng gió. Em khát khao. Em thèm thuồng trong đợi chờ. Em bảo em vẫn muốn đến một nơi thật xa để xem con trăng có theo mình nữa không. Và em đi thật, em rời bỏ nơi chôn sâu những kỉ niệm buồn đau này để tìm hạnh phúc. Tôi chưa hiểu hết được nỗi buồn của kẻ thất tình. Tôi vốn nghĩ giản đơn chỉ là buồn, nỗi buồn tản mác hệt như khói sương những sớm mai. Đã bao lần thấy mẹ lén khóc, tôi hỏi mẹ đau ở đâu, để tôi xước dầu. Mẹ bảo mẹ đau ở tim. Đầu óc non nớt của tôi khi ấy vỡ ra cái lẽ, đau ở tim là biểu hiện của nỗi buồn tột bậc nhất. Sau khi em rời xa tôi, tôi mới hiểu thế nào là tim đau. Và tôi biết mình đã thương em rồi đấy…
3. Sông trơ lòng… sỏi đá tìm trăng…
Lặn lội nửa vòng trái đất. Tôi tìm em đang thẩn thơ bên sông trăng vời vợi. Em thì thầm, hình như em nhớ sông. Em đi đâu trăng đều ở đấy, em đi rồi, trăng có còn đến bên sông? À ra thế, mối vấn vương của em là cảm tình của sông trăng. Em đã bỏ rơi một người để chạy theo những ảo tưởng, có phải em ích kỉ? Em muốn tìm về, về với sông của em. Chỉ sông mới đem cho em vầng trăng đẹp nhất…
Trở về quê hương, nơi em sống đã là phố thị đông người. Đông quá nên chỉ có em với một vầng trăng ấp ủ của riêng mình. Trăng tròn đầy rồi hao gầy trong bờ mắt em nào ai biết. Em tất tả đạp xe ra con sông cũ, nơi tuổi thơ em bầu bạn cùng trăng. Em đi tìm, em tìm vầng trăng cổ tích ngày xưa. Vầng trăng theo em chạy đuổi, vầng trăng dát vàng cả mặt sông, mơn nam trên khuôn mặt em mát lạnh như bàn tay mẹ. Em vẫn khúc khích cười khi áp mặt mình và trăng nơi đáy sông. Trăng của em đấy, em muốn ôm trăng mà cười. Em chợt nhớ đến Lí Bạch, có lẽ kẻ cổ nhân ấy cũng khát khao như em, cũng yêu trăng như em nên mới ôm trăng mà chết. Nhưng em lại cảm giác ông không chết như người đời vẫn nói. Vị trích tiên ấy hẳn đã đi tìm tri kỉ, tìm một người lắng nghe, sẻ chia và trung thành với tình bạn cao cả ấy. Cuộc đời này, không cho kẻ lãng tử một người bầu bạn, nên ông mới giành kẻ nhân tình của sông đấy thôi… Cũng từ bận ấy người ta thấy sông buồn, trăng sầu, chỉ thi nhân là lắng lại… Còn với em con trăng  của em còn con trẻ lắm khi ở bên sông.
Sỏi đá còn biết tìm nhau dũa mài tròn trịa thì em hỡi ngại ngùng chi một phút tình si nơi vầng trăng cổ tích. Đêm nay, trăng đẹp lắm, tôi không muốn tìm trăng nơi lòng sông trơ sỏi. Tôi soi trăng vào mắt em, bởi mắt em là một dòng sông thu rồi đấy thôi. Thu sắp qua rồi, tôi ôm con trăng của riêng mình mong giữ lại chút thu mùa đang tàn phai. Trong mắt em tràn ngập bầu không cổ tích đợi chờ em làm một chuyến phiêu lưu trở về là em của ngày xưa… cô nàng ôm trăng đi chơi giữa mùa trăng về …để sông ru hết câu tình khúc “Trăng muôn đời thiếu nợ mà sông không nhớ ra…”
Thủy Linh Lung

Không có nhận xét nào: