Chiều nay, sắp hết giờ làm việc, chị đồng
nghiệp bảo: “Mai là ngày valentine rồi, em có dự định gì chưa. Chẳng hạn như dẫn
bạn gái đi đâu, tặng hoa gì, ăn gì…”. Anh chỉ mỉm cười, rồi bâng quơ trả lời:
“Chưa bao giờ em tặng bạn gái mình cánh hoa hồng thật vào ngày lễ tình yêu,
8-3, 20-10, sinh nhật cô ấy chị à. Em chỉ thích tặng hoa hồng mình tự tay làm bằng
lá dừa thôi”. Phút ngạc nhiên rồi chị quay sang nhìn anh và nói: “Có bạn trai
như em, chị bỏ quách từ lâu rồi, vừa sến lại vừa sẩm, con nào nó chịu em đến
ngày hôm nay là quá giỏi”. Anh cũng chẳng lấy làm lạ khi nghe chị nói, bởi từ
lâu anh là người như thế rồi phải không em?
Như thường lệ, tan cơ quan anh lại một mình
lang thang ngoài biển và cũng như mọi ngày anh chờ đợi phút giây được gặp em.
Nhìn kim đồng hồ quay, qua đi từng giây, từng phút rồi đến từng giờ mà chẳng thấy
dáng em đâu. Và, anh bỗng thấy nhớ em vô cùng. Sao chiều nay em không đến?
Không như những chiều hai đứa đợi nhau ngoài công viên, rồi cùng nhau dạo khắp đường
bờ biển hình lưỡi liềm của thành phố xinh đẹp, khi trời bắt đầu nhá nhem vào
đêm. Anh một mình một bóng và dường như đang lạc giữa thinh không của sự cô
đơn, pha chút hờn dỗi. Cầm điện thoại trên tay, lục tìm danh bạ tên em, nhưng
chỉ nhìn thoáng qua rồi vội tắt. Chốc, chốc lại mở ra xem tấm hình còn in nụ cười
của ngày đầu anh nói lời yêu em.